Nam Trung Make-up

Là một trong những thương hiệu số 1 trong giới make up Việt Nam, cái tên Nam Trung luôn sát cánh những gương mặt sáng giá của làng giải trí như Mỹ Linh, Quang Dũng, Bằng Lăng, Ngô Thanh Vân, Hồ Quỳnh Hương… Anh đã dành thời gian chia sẻ rất thẳng thắn những suy nghĩ về chữ nghề và con người mình với độc giả

“Tôi không biến mình thành cái máy hay thợ vẽ…”

Người ta thường ví bàn tay của người make up như phù thuỷ. Anh quan niệm thế nào về nghề make up của anh?

Tôi nghĩ là mình đang làm đẹp cho đời… Âu cũng là một việc thiện tâm khi bạn giúp được một người không còn tự ti hay sân si về bề ngoài của họ.

Chẳng có “phù thủy” nào ở đây cả bởi người make up phải sử dụng đôi tay, khối óc mà làm việc chứ chẳng có câu thần chú để niệm, để yểm cho người ta xinh đẹp hơn… Điều duy nhất cần niệm ở đây là tâm niệm cố gắng hết mình để làm sao cho kết quả thật mĩ mãn mà thôi.

Điều gì cần thiết ở một make up chuyên nghiệp?

Theo tôi điều cần thiết nhất của bất cứ ai muốn là người chuyên nghiệp, ở bất cứ ngành nghề nào, là phải hiểu thế nào là chuyên nghiệp. Một người anh, một người mà tôi cực kỳ tôn trọng đã nói với tôi như thế này: “Trong tiếng Pháp, PROFESSIONAL có thể hiểu là một cụm từ được ghép bởi hai từ: chuyên và nghiệp… Chuyên là chuyên sâu, hiểu biết cặn kẽ. Nghiệp là cái thuộc về mình, là cuộc sống của chính mình…

Vậy cho nên nếu muốn là người chuyên nghiệp phải hiểu biết, học hỏi hay nghiên cứu để làm sao mà mình có thể giải quyết bất kỳ mọi vấn đề từ đơn giản nhất cho tới phức tạp nhất, trả lời được bất kỳ mọi câu hỏi nào dù là ngu ngốc nhất cho tới cao siêu nhất trong lĩnh vực của mình… ”

Cùng trong giới nếu nói về một người cùng nghề anh sẽ nói đến ai?

Tôi sẽ nói tới cô giáo dạy make up cho tôi, cô DANY SANZ, người sáng tạo ra nhãn hiệu hàng đầu MAKE UP FOR EVER khi ai đó hỏi tôi rằng: “Cùng trong giới nếu nói về một người cùng nghề anh sẽ nói đến ai?”…

Nói tới cô, tôi không muốn nói tới một người phụ nữ sáng tạo ra một nhãn hiệu mỹ phẩm chuyên nghiệp nổi tiếng ở châu Âu, mà tôi muốn nói tới người phụ nữ đã cho tôi nhìn thấy tính chất “hội họa” của công việc mà tôi đang làm, công việc mà nhiều người cho rằng chỉ là tô mèo vẽ chuột… hay làm được chỉ do năng khiếu. Cô là người cho tôi lí do để tôi có thể thành công và chọn nghề này là nghiệp của mình.

Make – up không chỉ đơn giản là hiểu về nghệ thuật trang điểm mà còn phải nắm rõ những kiến thức về ánh sáng, phong cách thời trang, mỹ thuật học, cách phối màu,… và còn xa hơn là giải phẫu học cơ bản đúng không? Anh đã cảm thấy mình đã trang bị đủ những kiến thức này chưa?

Đối với tôi, với chúng tôi, những người được cô DANY SANZ đào tạo thì Make Up là For Ever… Chúng tôi không làm make up như mọi người, mà cô giáo của chúng tôi dạy chúng tôi một cái “technique” khiến chúng tôi cần phải làm nghệ sỹ mỗi ngày. Chúng tôi chẳng bao giờ cảm thấy mình đã đủ hay thiếu thốn hoặc dư thừa…

Chúng tôi sẽ cứ làm việc, cứ sáng tạo mỗi ngày và sẽ không quá coi trọng những thứ luật lệ khô cứng bởi những thứ không thể hay có thể nêu trên đã thành bản năng, thành xương máu chúng tôi… Điều chúng tôi cần duy nhất, đơn giản là cảm hứng, là cảm xúc… để không biến mình thành những cái máy hay thợ vẽ chuyên nghiệp chuyên tô son trát phấn…

Cái khó nhất để bắt tay vào make up cho một khuôn mặt là gì?

Đối với tôi cái khó khăn nhất để bắt tay vào make up cho một ai đó, một khuôn mặt nào đó chính là : có muốn làm cho người đó hay không!!!

Mỗi gương mặt có một cá tính riêng, thường anh bắt được “thần” để làm ra tác phẩm nhờ vào điểm nào trên gương mặt?

Thường thì tôi sẽ “cười thật lòng” với họ qua cái nhìn đầu tiên… Sự đáp lại chính là phần chính con người cũng như cá tính của họ…

Anh tự update những kiến thức về make up của thế giới hay tự trang điểm bằng nhãn quan của mình? Style riêng của anh là gì?

Tôi vẫn thường xuyên liên lạc với các bạn cùng lớp với tôi trên khắp nơi, vả lại đối với tôi, việc update không khó khăn là bao bởi tôi có khá nhiều cơ hội đi làm việc ở nước ngoài.

Như tôi đã nói, khi đã đặt mình vào vị trí của một người chuyên nghiệp, style của bạn phải là tất cả các styles… Và điểm khác biệt của người thông minh, nhạy cảm được đào tạo bài bản là biết cái nào phù hợp, thể hiện sao cho đúng với khách quan, tạo nên sự phối hợp ăn ý, nhuần nhuyễn và thẩm mĩ…

Nghề này có nhiều cạnh tranh như các nghề liên quan đến nghệ thuật khác không?

Phải nói thật là tôi không quan tâm lắm đến vấn đề này. Trong nghề nghiệp, lúc làm việc, tôi không ngừng cố gắng đưa cái mà tôi làm đến mục tiêu được gọi là cao cấp. Và khi nó không phải là một sản phẩm sản xuất theo kiểu hàng loạt thì tôi nghĩ rằng nó sẽ có một chỗ đứng riêng.

03-nam-trung-make-up-02

Anh nổi tiếng “phù thủy” nhưng giới nghệ sỹ xung quanh anh không nhiều? Có phải họ nghe “danh” và“tiếng” của anh sợ quá, nên họ đi tìm những tay make up “nền nã, mềm mỏng” khác?

Tôi quan niệm một điều như thế này: “không ai cho không ai cái gì bao giờ”. Cuộc sống của tôi, mỹ phẩm tôi sử dụng không được tài trợ. Và cái gì cũng phải có cái giá xứng đáng với nó… Có lẽ vì vậy mà khá nhiều người gọi điện thoại cho tôi “xin tài trợ” hoặc hỏi giá xong đều biến mất…

Tôi không thích cái kiểu được gọi là “nuôi gà” vì tôi không có nhiều thời gian rảnh và thích sự bình đẳng. Những người xung quanh tôi số nhiều là người bình thường bởi vì tôi không cho mình là người nổi tiếng… Lúc rảnh rỗi, tôi vẫn café với một số người bạn như Ngô Thanh Vân, Bằng Lăng, Kim Hồng vv… chỉ đơn giản là vì chúng tôi là bạn chứ không phải nghệ sỹ… Vả lại tôi cần “bạn” chứ không cần “bè”…

Anh có làm khách hàng nào của mình mếch lòng đến độ “một đi không trở lại” không?

Tôi vẫn thường xuyên gặp lại rất nhiều cô dâu cũ của mình bởi vì họ dẫn bạn hay người thân tới chỗ tôi yêu cầu tôi make up… Tôi làm việc bằng tất cả nhiệt huyết cũng như công sức của mình cho nên tôi cho mình quyền lựa chọn người mà tôi sẽ hợp tác. Chính vì vậy tôi sẽ để người ta đi nếu như thấy không thích hợp với mình hay mình không thể làm vừa ý người ta… Và tôi nghĩ rằng tôi có đủ văn hóa để khi đưa ra lời từ chối, không làm mếch lòng ai…

Cái tên Nam Trung đã trở thành thương hiệu. Những tên tuổi như Hồ Quỳnh Hương, Ngô Thanh Vân gắn bó với anh nhiều năm qua có phải là minh chứng cho điều đó?

Tôi không nghĩ mình là hàng hóa, cho nên tên tôi không phải là một thương hiệu. Những người như Mỹ Linh, Quang Dũng, Vân, Hương hay Bằng Lăng, Kim Hồng… bao năm qua vẫn có tên tôi trong những thời điểm quan trọng minh chứng cho sự tin tưởng, gửi gắm vào tôi. Họ biết rằng tôi luôn luôn yêu quí họ, tôn trọng họ và vì đó mà cố gắng hết mình. Tôi phải có trách nhiệm với những người yêu thương, tôn trọng và tin tưởng ở tôi.

Để đánh giá về con người mình, anh có thể tóm gọn trong vài câu như thế nào?
PASSIONATE. Đó là tất cả những gì những người thân thiết luôn “cằn nhằn” với tôi.

Từ ngoài Bắc vào Nam lập nghiệp, tự đi lên bằng đôi bàn tay “phù thuỷ” của mình, giờ lại lao vào công việc kinh doanh thuần túy như việc mở công ty chuyên về áo cưới, dạy hoc, và làm dịch vụ, liệu máu nghệ thuật trong anh có mất đi khi việc kinh doanh hóa?

Tôi quả thật còn làm nhiều việc nữa, không chỉ áo cưới, dạy học mà còn làm cả editor cho tạp chí, fashion stylist… nhưng chưa cái nào tôi nghĩ “kinh doanh hóa” hết cả. Tôi chỉ làm vì tôi yêu thích! Tôi yêu thích những bộ váy áo trong các câu chuyện cổ tích với các công chúa, hoàng tử… Tôi say mê cái cảm giác có thể truyền đạt niềm đam mê của mình cho những người yêu thích… Tôi vẫn sống bằng ước mơ và dùng cuộc sống thường ngày để thực hiện chúng.

Anh thấy cuộc sống có dễ thở với anh không? Có bao giờ thấy mình cô đơn giữa đất Sài Gòn?

Tôi tự tuởng tượng cho mình một thế giới của riêng tôi từ nhỏ… Trong đó tất cả mọi thứ tôi tự vẽ và tự tô màu theo ý thích của mình, ví dụ như cái cây màu xanh nước biển đậm là một cái cây đang buồn, cụm mây màu hồng đang yêu và được yêu… Hoa hướng dương màu cam là sung sức, nhưng tô bình thường, màu vàng tươi thì là tẻ nhạt vô cùng… Cuộc sống xung quanh chẳng mấy khi ảnh hưởng được đến tôi. Còn về sự cô đơn, khi bạn độc thân, ở một mình, xa nhà… liệu có thể trả lời là KHÔNG???

Xin cảm ơn chuyên gia trang điểm Nam Trung!

(Theo VnMedia)